An Trinh
Chị lấy chồng thi sĩ
Tối ngày anh làm thơ
Gia đình chị rất nghèo
Nhưng chị cứ tỉnh bơ.
Còn em yêu văn sĩ
Chàng cứ lì viết văn
Viết xong lại viết nữa
Nhiều khi quên cả ăn
Người gầy như que tăm!
Gặp em chị khoe thơ
Thơ anh đẹp như mơ
Thơ anh mịn như lụa
Thơ anh óng như tơ.
Gặp chị em khoe văn
Văn chàng đọc mà mê
Văn chàng khỏi ai chê
Văn chàng sẽ nổi tiếng
Nghĩ vậy em vui ghê!!!
Anh chàng nghèo không tiền
Em yêu chàng như điên
Chị tưởng chị đang sống
Bồng bềnh trên cõi tiên.
Mẹ buồn nhưng chẳng nói
Vì tính mẹ lơ mơ
Tối ngày văn với thơ
Và hay ngồi đọc sách
Đọc xong rồi thẫn thờ!
Có khi mẹ lặng thinh
Trải dài cõi lòng mình
Qua khung cửa sổ rộng
Ra ngoài trời mênh mông...