Trần Văn Lương
Dạo:
Đêm nghe réo rắt cung đàn,
Thương cho lá chết trên ngàn bơ vơ.
Cây đàn nứt nẻ,
Như gót kẻ không nhà,
Nằm lăn lóc xót xa,
Dưới cội cây già cô độc.
Nắng lỗ chỗ hong thân đàn meo mốc,
Mưa miên man gõ tróc mảng sơn trầy,
Gió nhọc nhằn vê hàng phím không dây,
Sương ép lệch lớp vân gầy cằn cỗi.
Ngày hấp tấp, đêm thúc chiều qua vội,
Đàn đơn côi nghe tiếc nuối ngậm ngùi,
Lòng nhớ thầm những khúc nhạc buồn vui,
Giờ sẽ mãi chôn vùi trong tĩnh lặng.
Xuân về, hoa rộ trắng,
Chim cắng đắng tình xanh.
Én dư đôi, ong bướm lượn sai cành,
Đời rộn rịp, cây đàn nằm câm nín.
Rồi xuân đi bịn rịn,
Hè vịn nắng lần sang.
Xác phượng tàn, ve phiền muộn thở than,
Đàn bất lực, bẽ bàng nhìn năm tháng.
Thu vội đến, bước chân sầu thấp thoáng,
Lá pha màu, khói thuốc thoảng lời thơ,
Lối về xưa, hàng cỏ chết bơ vơ,
Con trăng lạnh ôm bóng mờ trăn trở.
Đàn nằm đó, nghe côn trùng than thở,
Xót thương mình giờ đã lỡ cuộc chơi,
Mơ một lần được cất tiếng rồi thôi,
Sẽ vĩnh viễn trở về nơi cát bụi.
Ngày mong manh ngắn ngủi,
Ráng chiều thui thủi cuốn hoàng hôn.
Mưa gió dập dồn,
Văng vẳng tiếng oan hồn khóc vụng.
Chiếc lá vàng lúng túng,
Rơi rụng xuống thân đàn.
Một tiếng động khô khan,
Một nốt nhạc ngỡ ngàng bối rối.
Rồi từ đó, bài thu ca chợt trổi,
Lá bùi ngùi tiếp nối giã từ nhau,
Nhịp nhàng rơi trên phiến gỗ tơi màu,
Đêm vang vọng khúc nhạc sầu hoang dại.
Cây đàn vùng sống lại,
Cùng lá vàng tê tái thở than.
Gió lay cây, cây trút lá, lá khua đàn,
Dòng suối máu chảy tràn lên sóng bạc.
Trăng dọ dẫm bước theo từng dấu nhạc,
Mây đưa đường, rẽ lạc lối ngày xưa,
Chân hoang mang, kỷ niệm cũ dư thừa,
Vòng tay lỏng vẫn chưa vừa duyên nợ.
Nhạc tim tím như tình đầu mới nở,
Và xanh xanh màu hơi thở trinh nguyên,
Ngọt ngào như mùi tóc ủ sương đêm,
Rồi cay đắng tựa câu nguyền kiếp trước.
Vạt áo trắng ôm dáng người tha thướt,
Chiều tan trường làm vướng bước xa nhau.
Tuổi dại khờ nào biết được mai sau,
Hai số kiếp, hai chuyến tàu tan tác.
Đàn day dứt theo chân người lưu lạc,
Bao năm rồi còn phiêu bạt lênh đênh,
Đếm mây sầu trên đất lạ buồn tênh,
Thương cố quận bập bềnh trong bể khổ.
Nước mắt mẹ nơi phương trời vẫn đổ,
Ngóng chờ con, dù thiên cổ cận kề.
Con ra đi, son sắt một lời thề,
Nên hẹn mãi ngày trở về quê cũ.
Nhạc ai oán như nỗi lòng cô phụ,
Thân khuya gầy không đủ ấm chăn đơn,
Nhớ thương ai mà ruột héo từng cơn,
Khăn chấm vội giọt lệ hờn giá buốt.
Dòng âm thanh não nuột,
Ra rả suốt canh thâu.
Vạn cánh lá muôn màu,
Theo cung sầu trôi nổi.
Bầy sao đêm hấp hối,
Chiếc lá cuối buồn rơi.
Khúc nhạc xót thương đời,
Cũng bồi hồi nín bặt.
Cây trơ cành héo hắt,
Se sắt bóng thời gian.
Ngọn gió hoang lay nhẹ cánh lá vàng
Còn lưu luyến trên thân đàn vỡ nát.
Cali 10/2005