An Trinh
Sáng nay đưa chị đi
Trời mịt mờ tăm tối
Sương úp nặng đôi mi
Kéo lê kinh xám hối.
Tiếng giầy guốc khô khan
Điệu phèng la chói chan
Lời thầm thì rầu rĩ
Đoạn đời nào đây nhỉ?
Chị ngửa mặt thảnh thơi
Nhắm mắt chẳng nhìn trời
Xuôi tay mặc thế sự
Thản nhiên không một lời.
Gọn gàng chị nằm yên
Trả lại mọi ưu phiền
Nắm đất ai vứt xuống
Ném đi hết lời nguyền.
Mộ vắng chị một mình
Ngủ yên một khối tình
Khỏi buồn đau hận tủi
Cho phận người trót sinh
Nắng lan rất dịu dàng
Phủ ngập bãi cát hoang
Ánh vàng ôm chị ấm
Hơn em trước phũ phàng.