Đêm nay rằm nên ánh trăng sáng vằng vặc. Liễu Nhu ngủ không được ra đứng tì tay vô thành cửa sổ nhìn ra vườn. Dưới ánh trăng, mấy tàu lá chuối phe phẩy trong gió, lấp loáng như vừa được lau chùi. Những chùm hoa bưởi, hoa lài trắng tươi tỏa hương thơm ngào ngạt. Côn trùng trong vườn đang hòa tấu khúc nhạc muôn đời. Cô tự hỏi không biết đằng kia, với ánh trăng đẹp như vầy, “họ” có ngủ được không hay vẫn còn thao thức như cô? Chợt Liễu Nhu bưng miệng cười một mình khi nhớ tới nét mặt đầy ngạc nhiên của Hoàng khi nghe cô đòi mua kẹo. Cô cũng ngạc nhiên cho mình, quen Hoàng chưa được một tháng mà hình ảnh của anh chàng đã đầy trong đầu rồi. Nhưng quả thật anh chàng...không có chỗ nào chê được! Làm bạn với anh ta cũng vui.
Những lần ra ngoài ao sen, tuy biết Hoàng đang ở Sàigòn, nhưng Liễu Nhu không ngăn được, thỉnh thoảng lại hướng mắt về phía cửa sau ngôi biệt thự. Trong bữa cơm cô cũng không ngừng nhắc tới tên Hoàng khiến bà nội và vú Chín cũng phải ngạc nhiên. Nhưng hai bà mừng thầm, hy vọng chuyến này ông tơ bà nguyệt “mần việc” tích cực hơn những lần trước.
Hai tuần lễ trôi qua, Liễu Nhu nghĩ chắc Hoàng không tha thiết lắm với cái chỗ quê mùa, buồn thiu này. Nàng định ra tưới bông rồi đi thăm con Lý dưới xóm Chùa mới sanh. Đứa nhỏ sanh non nên yếu lắm. Nhưng ngạc nhiên biết bao khi thấy Hoàng đã ngồi đó chờ cô. Cặp chân Liễu Nhu như mọc cánh. Hoàng cũng vội đứng lên, nụ cười rạng rỡ trên môi. Nàng hỏi dồn:
-Anh chờ Nhu lâu chưa? Tưởng anh ở Sàigòn luôn rồi đó.
Hoàng để ý tới sự thay đổi lối xưng hô của Liễu Nhu nên cũng tiến lên luôn:
- Chờ Nhu lâu lắm rồi. Anh ăn gần hết túi kẹo rồi nè.
Vừa nói Hoàng vừa đưa túi kẹo cho Liễu Nhu. Mặt nàng chợt đỏ hồng khi nghe chàng trai vừa xưng anh với mình ngọt xớt. Nhưng trong lòng thì như mở hội.
- Trời ơi, sao anh mua nhiều dữ vậy tốn tiền chết.
Tuy nói vậy nhưng Liễu Nhu mừng lắm. Chuyến này cho mấy đứa nhỏ ăn đã luôn. Cám ơn Hoàng rồi, cô hỏi thăm công chuyện trên Saigòn. Chàng kể cho cô nghe thiệt tỉ mỉ những chuyện chàng đã làm trên đó. Cô yên lặng ngồi nghe. Không hiểu sao Hoàng thấy nói chuyện với Liễu Nhu thiệt là thoải mái. Có lẻ vì cô không biết làm điệu, không thốt những lời giả dối để lấy lòng chàng như những cô gái khác. Hoàng thấy cô giống như đám hoa đồng cỏ nội xinh tươi chung quanh hai người...
Hôm sau vừa ló đầu ra khỏi cổng sau thì chàng đã nghe tiếng con nít cười nói rộn ràng. Ngạc nhiên, nhìn về hướng ao sen thấy Liễu Nhu đứng giữa một đám con nít độ năm sáu đứa. Trai có gái có. Đứa nào cũng xòe tay, giành nhau nói:
- cháu nữa cháu nữa cô Ba.
Liễu Nhu bốc từng nắm kẹo phân phát cho tụi nó, mặt sáng rỡ như trăng rằm, tươi như đóa phù dung. Hoàng đứng đó ngắm cô, mà trong lòng hai thứ tình cảm xung đột dữ dội. Một cô gái hiền lương thục đức như vậy, chàng có nhẫn tâm làm thương tổn được không? Nén tiếng thở dài, Hoàng bước tới. Nhận ra chàng Liễu Nhu nói với tụi nhỏ:
- Kìa chào cậu Hoàng đi. Cậu mua kẹo từ Sàigòn về cho tụi cháu đó.
Tụi nhỏ khoanh tay cúi đầu chào Hoàng rất lễ phép. Sau đó Liễu Nhu biểu tụi nó đi chơi. Cả đám chào cô Ba rồi kéo nhau đi chơi chỗ khác...vui hơn! Nhu nhìn theo đám nhỏ với cặp mắt trìu mến rồi rủ Hoàng ngồi xuống gốc cây. Hoàng hỏi:
- Em thương tụi nó lắm phải không?
Liễu Nhu quay lại nhìn chàng, cười:
- Dạ. Tụi nhỏ này tội nghiệp lắm anh. Nhà nghèo quá nên đâu có tiền mua bánh kẹo để ăn. Anh chưa thấy cái cảnh một đứa trẻ thèm ngọt, cầm nguyên một cục đường thẻ đen thui mút ăn ngon lành như ăn kẹo vậy đó. Em thấy mình thiệt là may mắn được sanh ra trong một gia đình khá giả, muốn gì có nấy. Vì vậy mà em cố gắng giúp đỡ mấy nhà nghèo trong làng được chút nào hay chút nấy. Khi giúp người ta em thấy mình hữu ích, đời mình mới có ý nghĩa anh à. Thấy họ vui một, mình vui tới mười lận!
Cái câu sau cùng như một nhát búa đập vào đầu, một tiếng sét rền bên tai Hoàng. Chàng thấy bàng hoàng sửng sốt! Mỗi một lời nói y như một viên ngọc rơi xuống từ đôi môi hồng xinh xắn kia. Tấm lòng nhân ái bao la của Liễu Nhu khiến Hoàng cảm thấy mình thiệt độc ác, nhỏ nhen. Nàng có lỗi gì ngoài cái lỗi là con gái cưng của ông Lãng? Trả được mối hận nhưng liệu lương tâm chàng có chịu để yên hay không? Hoàng nhắm mắt, hít vào thật mạnh, gương mặt lộ đầy vẻ bất an. Thấy vậy, Liễu Nhu hốt hoảng hỏi:
- Anh Hoàng, anh sao vậy? Hình như anh thấy khó ở phải không? Có cần em...
Càng thấy Liễu Nhu lo lắng cho mình, cảm giác khó chịu của Hoàng càng gia tăng. Rồi không kềm chế được, Hoàng chụp hai bàn tay của cô gái, siết thật chặt, mắt nhìn sâu vào mắt nàng, giọng chùng xuống:
- Nhu...Anh không biết nói sao với em đây! Mấy tháng nay, càng tiếp xúc, càng nói chuyện nhiều, anh càng thấy em là một người con gái quá tốt, quá nhân từ.
- Anh Hoàng,
Liễu Nhu đỏ mặt ngắt ngang,
- Thật ra em chỉ là...
- Anh biết Nhu muốn nói gì. Nhưng hãy để anh nói tiếp. Thú thật tên của anh là Tú. Nguyễn Hoàng Tú. Anh là con trai của ông Hậu, người đã tự tử chết trong ngôi nhà đó năm xưa, vừa nói Tú vừa đưa mắt nhìn về phía căn biệt thự. Sở dĩ anh trở về đây với ý định trả mối thù xưa.
- Trả mối thù xưa?
Liễu Nhu lập lại như cái máy vì trong lòng đang rối như tơ!
- Phải. Trả mối thù với người đã hại chết ba anh. Đã khiến má con anh phải bỏ xứ lưu lạc lên tận Nam Vang sanh sống. May mà số má anh còn hên nên gặp người cha sau này của anh. Ổng đã nuôi anh ăn học nên người. Nhưng má anh không bao giờ quên chuyện cũ. Đối với bà, ba em chính là thủ phạm đã gián tiếp giết chết ba của anh. Suốt quãng đời son trẻ bả chỉ sống trong khổ đau nên lúc nào cũng nhắc anh phải trả thù. Má anh cho rằng thù cha không trả là con bất hiếu. Anh về đây lấy lại căn nhà, chưa có chủ định gì thì gặp em. Trong đầu anh bỗng nảy ra ý định...
nói tới đây chàng ngập ngừng, nhưng thấy ánh mắt dò hỏi của Liễu Nhu, Tú đành tiếp tục,..
- ...với ý định quyến rũ, hại...đời em rồi...quất ngựa truy phong!
Nghe tới đây Liễu Nhu giựt phắt hai bàn tay lại, mắt ngó Tú trừng trừng:
- Anh...anh định...hại em?
Tú gật đầu rồi tiếp, giọng buồn buồn:
- Nhưng sau này anh kín đáo điều tra về gia đình em với những người trong làng. Ai cũng khen em hết lời. Rồi khi tiếp xúc nhiều với em anh thấy em thiệt sự quá tốt, quá đáng yêu, nên anh không thể nào thực hiện cái ý định đen tối đó đựơc. Anh lại nghĩ khi biết em bị anh hại như vậy, ba của em, anh của em có để yên cho anh hay không? Chắc chắn họ phải kiếm anh để trả thù. Sau đó cứ liên miên thù nọ chồng chất lên thù kia, oan oan tương báo, biết tới chừng nào mới hóa giải được đây? Hơn nữa anh nghĩ, nếu ngày xưa ba anh yêu quí mẹ con anh, ông cương quyết không đi vào con đường cờ bạc thì có mười ông Lãng xúi giục cũng bằng thừa phải không? Vậy lỗi đâu phải hoàn toàn tại ba em. Rồi lúc nảy nghe em nói khi giúp cho tha nhân, họ vui một mình vui tới mười, anh mới thấy mình sẽ là người ác nhứt thế giới nếu anh làm cho em đau khổ. Đừng nói chi tới ba em hay anh của em, không chừng tụi thằng Hưng còn dám kiếm anh thanh toán để trả thù cho cô Ba của tụi nó nữa đó.
Vừa nói Tú vừa cười nửa miệng.
Nghe những lời giải thích của Tú, Liễu Nhu thở dài, tay vân vê chéo áo:
- Thiệt không ngờ. Em có nghe vú Chín kể lại chuyện hồi xưa. Vú nói sau khi ba anh mất, ba em buồn rầu hối hận dữ lắm. Vì dù sao họ cũng là bạn từ hồi còn thơ ấu. Má anh đau khổ vì ba anh, nhưng sau này bà còn tìm thấy hạnh phúc mới. Trong khi đó má em đã đau khổ tới phút lìa trần.
Nói tới đây nàng đưa hai tay bụm mặt òa lên khóc nức nở. Nói gì thì nói chớ cái số phận hẩm hiu của mẹ cũng làm cô đau lòng. Như một phản xạ tự nhiên, Tú gỡ tay Liễu Nhu rồi kéo đầu nàng tựa vô vai mình, hai tay ôm gọn ơ thân hình mềm mại của cô gái. Chàng vừa vuốt vuốt lưng cô vừa thì thầm:
- Thôi, mọi chuyện qua rồi. Em cố quên đi. Cũng như anh, từ giờ phút này anh nhứt định sẽ quên hẳn mối thù xưa.
Liễu Nhu ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Tú, giọng đầy lo lắng:
- Nhưng còn má anh. Biết bà có chịu bỏ qua không?
- Anh biết cách thuyết phục má anh mà. Tú trả lời giọng cương quyết. Bây giờ điều quan trọng là hai đứa mình phải chứng tỏ cho má anh thấy sự tha thứ mới đem lại hạnh phúc thật sự cho anh, dù người đem cái hạnh phúc đó là con của...kẻ thù của bà.
Vừa nói Tú vừa cúi xuống hôn thật nồng nàn lên cái đôi má còn ướt lệ của Liễu Nhu. Lúc này cô nàng mới giựt mình, bẽn lẽn định ngồi xê ra nhưng Tú đâu có chịu. Chàng ta một tay ôm, một tay rút khăn mu xoa lau nước mắt cho cô, miệng cười thiệt tươi:
- Từ giờ phút này hai đứa mình chỉ được vui chớ không được buồn. Nhu à, em nghĩ coi em có chịu... theo anh lên ở trên Sàigòn không vậy?
- Tại sao em theo anh lên Sàigòn?
Liễu Nhu ngơ ngác hỏi.
- Thì sau khi hai đứa mình thành hôn rồi. Bộ em không chịu theo anh sao?
Hiểu ra, Liễu Nhu đỏ mặt xô Tú ra, ngúng nguẩy:
- Xí, bộ em có nói là ưng anh hay sao? Em ở vậy săn sóc bà nội tới già.
- Ừa, sau bà nội rồi tới ba em, rồi tới vú Chín, sau đó thành bà già rồi vô...chùa tu luôn. Trọn đời không biết đàn ông là cái chi chi! Thiện tai, thiện tai!
Nghe vậy Liễu Nhu nổi tánh con nít, chắp hai tay lại, mắt nhìn xuống đất:
- Xin thí chủ giữ gìn lời nói. Bần ni là kẻ tu hành không quen nghe những lời phàm phu tục tử!
Tú nắm hai tay Liễu Nhu rồi xuất kỳ bất ý đẩy cô nằm ngửa xuống chiếc chiếu manh. Hai tay vẫn giữ chặt tay cô gái không cho cựa quậy, Tú nói:
- Xin phép...sư thái cho kẻ hèn này hun ít cái trước khi phân cách đạo và đời.
Nói rồi cúi xuống hôn tới tấp lên mặt, lên cổ Liễu Nhu khiến cô nàng nhột quá vừa lắc đầu để tránh vừa cười khanh khách. Tú cũng cười phụ họa. Tiếng cười giòn tan của hai người khiến con chim bói cá đang đậu trên đám sậy rình mồi gần đó giựt mình tung cánh bay lên...Trên bầu trời xanh thăm thẳm, mây trắng vẫn lững lờ trôi...Ông mặt trời thì ngó xuống mỉm cười..
.(Montreal17-10 02)
Những lần ra ngoài ao sen, tuy biết Hoàng đang ở Sàigòn, nhưng Liễu Nhu không ngăn được, thỉnh thoảng lại hướng mắt về phía cửa sau ngôi biệt thự. Trong bữa cơm cô cũng không ngừng nhắc tới tên Hoàng khiến bà nội và vú Chín cũng phải ngạc nhiên. Nhưng hai bà mừng thầm, hy vọng chuyến này ông tơ bà nguyệt “mần việc” tích cực hơn những lần trước.
Hai tuần lễ trôi qua, Liễu Nhu nghĩ chắc Hoàng không tha thiết lắm với cái chỗ quê mùa, buồn thiu này. Nàng định ra tưới bông rồi đi thăm con Lý dưới xóm Chùa mới sanh. Đứa nhỏ sanh non nên yếu lắm. Nhưng ngạc nhiên biết bao khi thấy Hoàng đã ngồi đó chờ cô. Cặp chân Liễu Nhu như mọc cánh. Hoàng cũng vội đứng lên, nụ cười rạng rỡ trên môi. Nàng hỏi dồn:
-Anh chờ Nhu lâu chưa? Tưởng anh ở Sàigòn luôn rồi đó.
Hoàng để ý tới sự thay đổi lối xưng hô của Liễu Nhu nên cũng tiến lên luôn:
- Chờ Nhu lâu lắm rồi. Anh ăn gần hết túi kẹo rồi nè.
Vừa nói Hoàng vừa đưa túi kẹo cho Liễu Nhu. Mặt nàng chợt đỏ hồng khi nghe chàng trai vừa xưng anh với mình ngọt xớt. Nhưng trong lòng thì như mở hội.
- Trời ơi, sao anh mua nhiều dữ vậy tốn tiền chết.
Tuy nói vậy nhưng Liễu Nhu mừng lắm. Chuyến này cho mấy đứa nhỏ ăn đã luôn. Cám ơn Hoàng rồi, cô hỏi thăm công chuyện trên Saigòn. Chàng kể cho cô nghe thiệt tỉ mỉ những chuyện chàng đã làm trên đó. Cô yên lặng ngồi nghe. Không hiểu sao Hoàng thấy nói chuyện với Liễu Nhu thiệt là thoải mái. Có lẻ vì cô không biết làm điệu, không thốt những lời giả dối để lấy lòng chàng như những cô gái khác. Hoàng thấy cô giống như đám hoa đồng cỏ nội xinh tươi chung quanh hai người...
Hôm sau vừa ló đầu ra khỏi cổng sau thì chàng đã nghe tiếng con nít cười nói rộn ràng. Ngạc nhiên, nhìn về hướng ao sen thấy Liễu Nhu đứng giữa một đám con nít độ năm sáu đứa. Trai có gái có. Đứa nào cũng xòe tay, giành nhau nói:
- cháu nữa cháu nữa cô Ba.
Liễu Nhu bốc từng nắm kẹo phân phát cho tụi nó, mặt sáng rỡ như trăng rằm, tươi như đóa phù dung. Hoàng đứng đó ngắm cô, mà trong lòng hai thứ tình cảm xung đột dữ dội. Một cô gái hiền lương thục đức như vậy, chàng có nhẫn tâm làm thương tổn được không? Nén tiếng thở dài, Hoàng bước tới. Nhận ra chàng Liễu Nhu nói với tụi nhỏ:
- Kìa chào cậu Hoàng đi. Cậu mua kẹo từ Sàigòn về cho tụi cháu đó.
Tụi nhỏ khoanh tay cúi đầu chào Hoàng rất lễ phép. Sau đó Liễu Nhu biểu tụi nó đi chơi. Cả đám chào cô Ba rồi kéo nhau đi chơi chỗ khác...vui hơn! Nhu nhìn theo đám nhỏ với cặp mắt trìu mến rồi rủ Hoàng ngồi xuống gốc cây. Hoàng hỏi:
- Em thương tụi nó lắm phải không?
Liễu Nhu quay lại nhìn chàng, cười:
- Dạ. Tụi nhỏ này tội nghiệp lắm anh. Nhà nghèo quá nên đâu có tiền mua bánh kẹo để ăn. Anh chưa thấy cái cảnh một đứa trẻ thèm ngọt, cầm nguyên một cục đường thẻ đen thui mút ăn ngon lành như ăn kẹo vậy đó. Em thấy mình thiệt là may mắn được sanh ra trong một gia đình khá giả, muốn gì có nấy. Vì vậy mà em cố gắng giúp đỡ mấy nhà nghèo trong làng được chút nào hay chút nấy. Khi giúp người ta em thấy mình hữu ích, đời mình mới có ý nghĩa anh à. Thấy họ vui một, mình vui tới mười lận!
Cái câu sau cùng như một nhát búa đập vào đầu, một tiếng sét rền bên tai Hoàng. Chàng thấy bàng hoàng sửng sốt! Mỗi một lời nói y như một viên ngọc rơi xuống từ đôi môi hồng xinh xắn kia. Tấm lòng nhân ái bao la của Liễu Nhu khiến Hoàng cảm thấy mình thiệt độc ác, nhỏ nhen. Nàng có lỗi gì ngoài cái lỗi là con gái cưng của ông Lãng? Trả được mối hận nhưng liệu lương tâm chàng có chịu để yên hay không? Hoàng nhắm mắt, hít vào thật mạnh, gương mặt lộ đầy vẻ bất an. Thấy vậy, Liễu Nhu hốt hoảng hỏi:
- Anh Hoàng, anh sao vậy? Hình như anh thấy khó ở phải không? Có cần em...
Càng thấy Liễu Nhu lo lắng cho mình, cảm giác khó chịu của Hoàng càng gia tăng. Rồi không kềm chế được, Hoàng chụp hai bàn tay của cô gái, siết thật chặt, mắt nhìn sâu vào mắt nàng, giọng chùng xuống:
- Nhu...Anh không biết nói sao với em đây! Mấy tháng nay, càng tiếp xúc, càng nói chuyện nhiều, anh càng thấy em là một người con gái quá tốt, quá nhân từ.
- Anh Hoàng,
Liễu Nhu đỏ mặt ngắt ngang,
- Thật ra em chỉ là...
- Anh biết Nhu muốn nói gì. Nhưng hãy để anh nói tiếp. Thú thật tên của anh là Tú. Nguyễn Hoàng Tú. Anh là con trai của ông Hậu, người đã tự tử chết trong ngôi nhà đó năm xưa, vừa nói Tú vừa đưa mắt nhìn về phía căn biệt thự. Sở dĩ anh trở về đây với ý định trả mối thù xưa.
- Trả mối thù xưa?
Liễu Nhu lập lại như cái máy vì trong lòng đang rối như tơ!
- Phải. Trả mối thù với người đã hại chết ba anh. Đã khiến má con anh phải bỏ xứ lưu lạc lên tận Nam Vang sanh sống. May mà số má anh còn hên nên gặp người cha sau này của anh. Ổng đã nuôi anh ăn học nên người. Nhưng má anh không bao giờ quên chuyện cũ. Đối với bà, ba em chính là thủ phạm đã gián tiếp giết chết ba của anh. Suốt quãng đời son trẻ bả chỉ sống trong khổ đau nên lúc nào cũng nhắc anh phải trả thù. Má anh cho rằng thù cha không trả là con bất hiếu. Anh về đây lấy lại căn nhà, chưa có chủ định gì thì gặp em. Trong đầu anh bỗng nảy ra ý định...
nói tới đây chàng ngập ngừng, nhưng thấy ánh mắt dò hỏi của Liễu Nhu, Tú đành tiếp tục,..
- ...với ý định quyến rũ, hại...đời em rồi...quất ngựa truy phong!
Nghe tới đây Liễu Nhu giựt phắt hai bàn tay lại, mắt ngó Tú trừng trừng:
- Anh...anh định...hại em?
Tú gật đầu rồi tiếp, giọng buồn buồn:
- Nhưng sau này anh kín đáo điều tra về gia đình em với những người trong làng. Ai cũng khen em hết lời. Rồi khi tiếp xúc nhiều với em anh thấy em thiệt sự quá tốt, quá đáng yêu, nên anh không thể nào thực hiện cái ý định đen tối đó đựơc. Anh lại nghĩ khi biết em bị anh hại như vậy, ba của em, anh của em có để yên cho anh hay không? Chắc chắn họ phải kiếm anh để trả thù. Sau đó cứ liên miên thù nọ chồng chất lên thù kia, oan oan tương báo, biết tới chừng nào mới hóa giải được đây? Hơn nữa anh nghĩ, nếu ngày xưa ba anh yêu quí mẹ con anh, ông cương quyết không đi vào con đường cờ bạc thì có mười ông Lãng xúi giục cũng bằng thừa phải không? Vậy lỗi đâu phải hoàn toàn tại ba em. Rồi lúc nảy nghe em nói khi giúp cho tha nhân, họ vui một mình vui tới mười, anh mới thấy mình sẽ là người ác nhứt thế giới nếu anh làm cho em đau khổ. Đừng nói chi tới ba em hay anh của em, không chừng tụi thằng Hưng còn dám kiếm anh thanh toán để trả thù cho cô Ba của tụi nó nữa đó.
Vừa nói Tú vừa cười nửa miệng.
Nghe những lời giải thích của Tú, Liễu Nhu thở dài, tay vân vê chéo áo:
- Thiệt không ngờ. Em có nghe vú Chín kể lại chuyện hồi xưa. Vú nói sau khi ba anh mất, ba em buồn rầu hối hận dữ lắm. Vì dù sao họ cũng là bạn từ hồi còn thơ ấu. Má anh đau khổ vì ba anh, nhưng sau này bà còn tìm thấy hạnh phúc mới. Trong khi đó má em đã đau khổ tới phút lìa trần.
Nói tới đây nàng đưa hai tay bụm mặt òa lên khóc nức nở. Nói gì thì nói chớ cái số phận hẩm hiu của mẹ cũng làm cô đau lòng. Như một phản xạ tự nhiên, Tú gỡ tay Liễu Nhu rồi kéo đầu nàng tựa vô vai mình, hai tay ôm gọn ơ thân hình mềm mại của cô gái. Chàng vừa vuốt vuốt lưng cô vừa thì thầm:
- Thôi, mọi chuyện qua rồi. Em cố quên đi. Cũng như anh, từ giờ phút này anh nhứt định sẽ quên hẳn mối thù xưa.
Liễu Nhu ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Tú, giọng đầy lo lắng:
- Nhưng còn má anh. Biết bà có chịu bỏ qua không?
- Anh biết cách thuyết phục má anh mà. Tú trả lời giọng cương quyết. Bây giờ điều quan trọng là hai đứa mình phải chứng tỏ cho má anh thấy sự tha thứ mới đem lại hạnh phúc thật sự cho anh, dù người đem cái hạnh phúc đó là con của...kẻ thù của bà.
Vừa nói Tú vừa cúi xuống hôn thật nồng nàn lên cái đôi má còn ướt lệ của Liễu Nhu. Lúc này cô nàng mới giựt mình, bẽn lẽn định ngồi xê ra nhưng Tú đâu có chịu. Chàng ta một tay ôm, một tay rút khăn mu xoa lau nước mắt cho cô, miệng cười thiệt tươi:
- Từ giờ phút này hai đứa mình chỉ được vui chớ không được buồn. Nhu à, em nghĩ coi em có chịu... theo anh lên ở trên Sàigòn không vậy?
- Tại sao em theo anh lên Sàigòn?
Liễu Nhu ngơ ngác hỏi.
- Thì sau khi hai đứa mình thành hôn rồi. Bộ em không chịu theo anh sao?
Hiểu ra, Liễu Nhu đỏ mặt xô Tú ra, ngúng nguẩy:
- Xí, bộ em có nói là ưng anh hay sao? Em ở vậy săn sóc bà nội tới già.
- Ừa, sau bà nội rồi tới ba em, rồi tới vú Chín, sau đó thành bà già rồi vô...chùa tu luôn. Trọn đời không biết đàn ông là cái chi chi! Thiện tai, thiện tai!
Nghe vậy Liễu Nhu nổi tánh con nít, chắp hai tay lại, mắt nhìn xuống đất:
- Xin thí chủ giữ gìn lời nói. Bần ni là kẻ tu hành không quen nghe những lời phàm phu tục tử!
Tú nắm hai tay Liễu Nhu rồi xuất kỳ bất ý đẩy cô nằm ngửa xuống chiếc chiếu manh. Hai tay vẫn giữ chặt tay cô gái không cho cựa quậy, Tú nói:
- Xin phép...sư thái cho kẻ hèn này hun ít cái trước khi phân cách đạo và đời.
Nói rồi cúi xuống hôn tới tấp lên mặt, lên cổ Liễu Nhu khiến cô nàng nhột quá vừa lắc đầu để tránh vừa cười khanh khách. Tú cũng cười phụ họa. Tiếng cười giòn tan của hai người khiến con chim bói cá đang đậu trên đám sậy rình mồi gần đó giựt mình tung cánh bay lên...Trên bầu trời xanh thăm thẳm, mây trắng vẫn lững lờ trôi...Ông mặt trời thì ngó xuống mỉm cười..
.(Montreal17-10 02)