Linh Đắc
Từng lũ trẻ đùa vui,
Ngày mưa như ngày nắng.
Bên dòng sông không bao giờ quạnh vắng
In bóng người và thong thả chảy qua.
Bác Tư chạy xe qua,
Vẫy tay chào con trẻ
Chị Liên về chuyến trễ,
Gánh hàng rong đã nhẹ bớt trên vai.
Bác Quyền vui không quản ngại đường dài,
Vẫn nhễ nhại hai tay đầy hàng hóa.
Chiếc cầu sắt vẫn duỗi dài êm ả,
Dẫn người qua hối hả dưới cơn mưa.
Dẫn em về trong cơn nắng ban trưa,
Chiều in bóng đàn chim về tổ ấm.
Ngày vẫn qua, dòng sông đầy âu yếm,
Lũ trẻ con vẫn tắm giỡn đùa vui.
Trên dòng sông nước vẫn lặng lờ trôi,
In bóng nắng, in vòm mây, trăng xế.
Một buổi chiều Xuân đến trễ,
Dòng sông buồn lặng lẽ khúc phôi pha.
Bác Tư chẳng về ngang qua,
Chị Liên đã bỏ thuyền qua bến khác.
Chiếc cầu sắt buồn man mác,
Cùng dòng sông trôi man mác mảnh đời.
Hạnh phúc ta chia đôi,
Từ nhánh đời trăm ngả.
Em về thành phố lạ,
Anh phố xá rộn ràng.
Rồi tỉnh giấc kinh hoàng,
Lệ tràn quanh mắt đỏ.
Dòng sông vẫn in bóng chiều êm ả,
Cầu sắt buồn vẫn hối hả người đông.
Nhưng vắng bóng mùa Xuân,
Đời thăng trầm, luân chuyển.
Ba mươi năm xa bến,
Những mùa xuân còn quyến luyến trong mơ,
Chuyện dòng sông và chiếc cầu sắt nhỏ
Đáy mắt buồn vàng võ chuyện chúng mình...