Linh Đắc
Nắng nghiêng qua lớp vẫy chào
Trang thư em viết ngọt ngào thăm anh.
Giờ này chắc ở rừng xanh,
Cà Mâu nước đục, quân hành anh qua.
Đêm đen, núi lở là nhà,
Bùn quen xứ lạ dế ca rã rời.
Bao năm dân Việt chơi vơi,
Anh đem xương máu cho đời bình an.
Cho em thơ hát ca vang,
Nắng trưa vùi ngủ xóm làng yên vui.
Thương bà Mẹ Việt bùi ngùi,
Con trai đi lính để rồi ngóng trông.
Thương cho chị bạn có chồng,
Ôm đàn con dại, bán buôn tảo tần.
Thay cha chúng, chẳng ngại ngần,
Thân Cò sớm chợ, chiều tàn hẩm hiu.
Nắng trưa hiu hắt cô liêu,
Đọc thư anh viết, tình yêu dâng tràn.
Cuối thư chữ viết vội vàng,
Nên em chỉ đoán: mìn vang cận kề.
Hồi thư: Em viết lê thê,
Học trò mực tím gửi về cho anh...
Nhưng trang thư xếp mong manh,
Để rồi không gửi, vì anh không về.
Nắng tàn ở cuối bờ đê,
Cà Mâu nước đục, vỗ về niềm đau.
Thân anh năm tháng dãi dầu,
Rừng thiêng, nước độc, về đâu đêm này?!
Việt Nam thân xác đọa đày,
Tự Do hai chữ ăn mày đất xa.
Ba Mươi Xuân trải quê nhà,
Dân nghèo vẫn đợi phe ta quay về.
Đem theo muôn vạn ước thề,
Cờ Vàng Sọc Đỏ bốn bề nước non.
Khổ đau, đàn áp, không còn,
Người vui vạn nẻo, Xuân tròn ước mơ.
Em về cho nắng vàng tơ,
Áo em tím ngắt bên bờ Xuân Hương.
Có cầu Sắt nhỏ dễ thương,
Sân Cù trải rộng cuối đường thênh thang...
Em đi, nhưng chẳng vội vàng !
GA 3/26/2005