Một Ngày Đà Lạt

Tiêu Sa

Đêm nay trong giấc ngủ

Mơ về thăm quê hương

Chiều cao nguyên mưa phủ

Lang thang giữa phố phường…

Hàm Nghi giờ đã mất

Cố tìm dấu vết xưa

Buồn ngập tràn chất ngất

Lệ nhòa với giọt mưa!

Linh Sơn chiều buông tiếng

Nghe trống vắng hoang sơ

Đâu đây lời kinh nguyện

Ngày vui đến bao giờ?

Trèo dốc cao Võ Tánh

Bồ Đề đã đổi tên

Cũng như đời bất hạnh

Nên chợt nhớ - chợt quên!

Ghé qua ngôi trường cũ

Thăm thung lũng quỳ vàng

Bùi Thị Xuân đã ngủ

Theo với bụi thời gian!

Dừng chân thăm Võ Tánh

Nhớ ngày vui năm xưa…

Nhìn ngỡ ngàng quang cảnh

Thảm đạm hàng kẽm thưa

Ngước mắt nhìn Năng Tĩnh

Đau xót tận thâm tâm

Hồn khóc thầm câm nín

Thụ Nhân cần trăm năm!

Xin Giáo Hoàng Học Viện

Giờ trắng lắm màu mơ

Đồi Cù bao kỷ niệm

Tuổi học trò rất thơ…

Bích Câu hình như đẹp

Hoa lá nhiều hơn xưa

Thủy Tạ thôi khép nép

Ngói rêu, tường vôi rạn

Bỗng thấy lòng quạnh hiu!

Địa Dư bên lối nhỏ

Chừng như rộn ràng hơn

Ngước mắt nhìn qua ngõ

Bạn xưa còn cô đơn?

Trên đỉnh đồi ga vắng

Tàu tiễn người ra đi

Nghe mưa chiều thêm nặng

Mấy ai ngờ biệt ly?

Trở về ngang Palace

Một mình trên đỉnh cao

Riêng vùng trời bát ngát

Người xứ ngoại ra vào!

Buồn theo mưa xuống phố

‘‘Chợ Mới đà xiêu nghiêng

Nhìn người qua bỡ ngỡ

Mưa, từng giọt triền miên…

Đổi thay đành chấp nhận?

Điêu tàn chỉ xót xa

Đá vàng ôi thân phận

Một kiếp sống không nhà!

Thẫn thờ lau nước mắt

Đà Lạt chiều mưa bay

Nghẹn ngào như đánh mất

Một thoáng đời hôm nay.......