Thiên Nhiên
Anh còn nhớ, một ngày xưa năm ấy!
Anh gặp em, trong chuyến tàu HỘI HỮU
Anh nhìn em, bằng đôi mắt thật lạ.
Không quen, không biết, chẳng gặp bao giờ.
Em thản nhiên, bước vào con tàu ấy.
Ngây thơ, như những ngày còn nhỏ dại.
Trang nghiêm, của cô gái độ xuân thì.
Trắng trong, chưa hề biết bụi trần ai.
Thế rồi, dòng đời cứ trôi trôi mãi.
Hạ đến, thu đông qua, xuân lại về
Anh và em, đi mãi một con tàu.
Đâu biết rằng, tàu đó là định mệnh
Rồi đến một ngày, anh thấy mùa xuân
Đôi mắt anh, nhìn em chẳng phải thường
Bàn tay anh, run rẩy không định hướng
Đôi chân anh, ngỡ lạc chốn bồng lai
Tim anh, như lạc phách, đập liên hồi
Thôi chết rồi! anh đã lạc vào " YÊU "
Em thản nhiên, như không hề hay biết
Tránh đôi mắt đắm đuối của hồn anh
Ngập ngừng, vụng dại, anh chỉ muốn nói
Sao nhớ em, nhiều qúa mất đi thôi!
Anh trằn trọc, nhiều đêm anh thức giấc
Tìm dáng em, trong đêm dài tịch mịch
Bắt được em, trong giấc mộng thật vui
Ôi sung sướng, biết bao ngày mong đợi
Anh tìm được, Thiên đường nơi HỘI HỮU.