Liễu Nhu trấn an thím Hai rồi xách túi thuốc đi theo thím ta. Nàng nghiền nát viên Aspirin trong chén nước, biểu thím nâng đầu thằng con dậy đổ vô miệng cho nó uống. Thấy áo nó nhơm nhớp mồ hôi, Liễu Nhu kêu lấy bộ đồ sạch ra thay. Trong khi thay đồ hai người mới khám phá ra vết thương nơi bắp chuối thằng Hưng. Chỗ này máu đã khô và sưng vù lên đỏ hỏn. Liễu Nhu cau mày tỏ vẻ lo lắng. Nàng biểu thím Hai Lầu đi nấu một nồi nước sôi. Sau đó lấy bông gòn rửa thiệt sạch vết thương, bôi thuốc đỏ. Sau cùng là nghiền nhuyễn một viên Dagénan rắc đều lên trên, lấy băng sạch băng lại. Sở dĩ Liễu Nhu biết cách săn sóc như vậy vì hồi thằng Út đau phải nằm nhà thương Đồn Đất hai tuần, nàng vô nuôi em, có thì giờ rỗi rảnh thì theo quan sát mấy cô y tá. Có thắc mắc gì thì hỏi mấy cổ nên nàng cũng biết chút đỉnh. Sau đó về quê Liễu Nhu đem những điều học được áp dụng cho dân nghèo, nên được mọi người cảm mến đặc biệt. Mấy bữa rày ngày nào cô cũng tới thay băng cho thằng nhỏ.
Thằng Hưng thấy Liễu Nhu thì nhăn mặt. Nó bị cô lau rửa vết thương mỗi ngày đau lắm. Nhưng mỗi lần rên rỉ thì má nó lại chưởi:
- Đáng đời cho mầy. Ai biểu mới nứt mắt đã bày đặt trộm cắp. Ông Hương mà bắt được, ổng đem đóng trăn thì tụi bây chết luôn cả đám!
Bữa nay mở băng ra, Liễu Nhu vui vẻ nói:
- Vết thương gần khô mặt rồi. Ít bữa nữa sẽ lành. Nhớ đừng có dại dột đi ăn cắp đồ nữa nghe không. Cô có đem cho mầy mấy cái bánh ít trần đây nè.
Thằng Hưng được ăn bánh mừng quá không còn thấy đau đớn gì nữa hết.
Thím Hai Lầu rơm rớm nước mắt nói:
- Thiệt mẹ con tui đội ơn cô suốt đời. Hổng có cô chắc thằng khỉ đột này chết queo rồi.
Liễu Nhu cười:
- Thôi chị nói chi tới chuyện ơn nghĩa. Tôi chỉ giúp chút đỉnh có đáng gì.
Nói rồi nàng từ giã mẹ con thím Hai Lầu. Giờ này mặt trời đã lên khỏi ngọn tre. Nhờ đi dưới hàng me keo nên không bị nắng. Độ mười phút sau thì Liễu Nhu theo con đường mòn tới ao sen. Cái ao nho nhỏ nằm trong đất làng, gần giáp ranh mặt sau nhà ông Hậu. Chỗ này rất yên tĩnh vì ít người dám léo hánh tới. Bên cạnh ao là một cây sung già, tàn lá sum suê. Dưới ao, sen do ai đó thả từ đời nào thi nhau nở hoa tỏa hương thơm ngát. Lẫn trong những đám cây dại mọc xung quanh bờ ao, Liễu Nhu đem vài thứ bông trong vườn nhà ra trồng cho thêm phần mỹ lệ. Nàng thích ra đây ngồi dưới gốc cây sung, khi thì đọc sách, khi thì chỉ ngồi đó ngắm những đám mây lãng đãng trên bầu trời, tai nghe tiếng chim hót trong vườn bên, thả hồn phiêu du...
Bữa nay, cũng như thường lệ, Liễu Nhu ngồi xuống gốc cây, đưa mắt nhìn một vòng cái thế giới mà từ lâu nàng đã tự coi là của riêng mình. Bên kia bờ, mấy bụi vạn thọ vàng rực rỡ đang cười cợt với đám mồng gà đỏ thiệt vui mắt. Đám bông móng tay đủ màu hồng, trắng, tím cũng đâu chịu thua, thi nhau khoe sắc thắm. Mấy con bướm xí xọn đuổi bắt nhau, đôi cánh chấp chới trong nắng vàng. Con chim chìa vôi đậu trên cây sậy ốm yếu, đong đưa, liếc mắt nhìn Liễu Nhu rồi hót lên một tràng như muốn chào hỏi khiến nàng bật cười. Con chim nhún mình cất cánh bay đi...Cái không khí tĩnh lặng, thơm tho khiến Liễu Nhu cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm, yêu đời. Tựa lưng vào gốc cây, nàng cầm quyển truyện lật ra đọc tiếp. Câu chuyện hấp dẫn khiến Liễu Nhu không thể rời mắt khỏi quyển sách...
Không biết bao nhiêu lâu, bỗng nhiên nàng có cảm giác nhột nhạt rất lạ lùng. Ngước mắt nhìn lên không thấy gì, Liễu Nhu hơi rờn rợn tự nhủ không lẽ có...ma thiệt? Nghĩ tới ma, nàng hơi quay đầu ngó về hướng cổng sau căn biệt thự cách đó độ hai chục thước. Liễu Nhu giựt mình suýt đánh rơi quyển sách đang cầm trong tay. Đứng tựa lưng vào cánh cổng là một chàng thanh niên, hai tay khoanh trước ngực đang đưa mắt nhìn nàng chăm chú. Thấy Liễu Nhu đã ngó thấy mình, chàng ta hơi nhếch môi cười, rồi thong thả tiến lại gần cô gái. Liễu Nhu đã lấy lại bình tĩnh, đưa mắt quan sát chàng lạ mặt. Anh chàng trạc độ hai mươi ngoài. Dong dỏng cao, mày thanh mắt sáng, nước da rám nắng như người thường chơi thể thao. Anh ta mặc quần tây màu nâu nhạt, áo sơ mi ngắn tay màu vỏ trứng bỏ trong quần. Chân đi đôi săng đan da màu nâu sậm. Liễu Nhu nhủ thầm: Không tệ! Dừng lại cách cô gái độ ba thước, anh chàng gật đầu:
- Chào cô. Tôi là Hoàng. Hân hạnh được biết cô...a...
- Tôi tên Liễu Nhu. Nàng trả lời mắt không rời khuôn mặt chàng thanh niên.
Hoàng kêu lên thích thú:
- Ô, tên cô đẹp quá. Đẹp như...người.
Đôi má Liễu Nhu hơi hồng lên:
- Ông khen quá lời
Rồi cô nhìn về hướng căn nhà hoang.
- À mà hình như ông...từ trong đó đi ra phải không?
Hoàng cũng quay nhìn ngôi nhà rồi thong thả trả lời:
- Phải, tôi đang mướn người sửa sang lại ngôi nhà cho sạch sẽ.
Liễu Nhu không dấu được sự tò mò:
- Ông...ông không sợ sao? Căn nhà...bỏ hoang từ lâu lắm rồi. Ở đây ai cũng sợ...
Hoàng nhìn cô gái, cười nửa miệng:
- Ai cũng sợ ma, chỉ trừ cô phải không? Nếu một cô gái dám ra đây ngồi một mình, tôi thân đàn ông đại trượng phu mà sợ ma thì...ẹ quá!
Nghe Hoàng tự xưng mình là đại trượng phu, Liễu Nhu bật cười:
- Ông nói có lý. Nhưng tối hôm qua ông đã làm cho đứa ở nhà tôi chạy vắt giò lên cổ đó.
Thấy nét mặt ngạc nhiên của Hoàng, cô giải thích:
- Đi ngang qua thấy có ánh đèn trong nhà, nó cứ đinh ninh là ma nên chạy thục mạng về nhà.
Hoàng nghe xong cũng cười rồi hỏi:
- Chắc cô Nhu cũng ở gần đây?
Liễu Nhu chỉ tay về hướng nhà mình:
- Tôi ở cách đây độ hai trăm thước thôi. À, mà ông mua lại căn nhà này sao?
Hoàng trả lời mơ hồ:
- À, nhà này của một người bà con. Tôi ở Saigòn, chỉ thỉnh thoảng mới về đây thôi. Thấy căn nhà đẹp mà bỏ hoang uổng quá nên tôi xin...à mua lại. Khi nào chán không khí ồn ào, bụi bậm ở Đô Thành, về đây thở không khí trong lành cũng tốt. Đứng xa nhìn cái cảnh cô ngồi đọc sách dưới gốc cây, bên ao sen, có hoa thơm bướm lượn thiệt đẹp không thua gì một bức tranh.
Nghe anh chàng tả cảnh mê ly rùng rợn quá Liễu Nhu đâm mắc cỡ, cầm cái túi xách lên nói:
- Thôi trưa rồi tôi phải về kẻo bà nội tôi chờ cơm lại quở. Nhà tôi là căn nhà nền đúc có trồng hai cây cau lửa ở trước cổng. Khi nào rảnh mời ông lại chơi.
Hoàng nói vội như muốn níu kéo cô gái lại:
- Khoan đã. Cô Nhu phải giải thích cho tôi hiểu thêm một chút. Cây cau thì tôi thấy đã nhiều, nhưng cây cau lửa thì chưa bao giờ. Chắc khi có người tới gần nó phun...lửa phải không?
Liễu Nhu không nhịn được cười:
- Trời ơi, nếu hai cây cau biết phun lửa như ông nói thì căn nhà của chúng tôi cháy thành tro từ tám kiếp rồi! Kêu là lửa vì những cái mo cau ốp vô thân cây màu đỏ như lửa. Cũng như tên dừa lửa là vì trái dừa màu đỏ thay vì màu xanh. Thôi tôi phải đi đây. Về trễ là bị rầy đó.
Nhìn theo sau tấm lưng yểu điệu của cô gái, anh chàng tên Hoàng gật gù cái đầu, vẻ mặt bỗng đổi thành đăm chiêu như có điều gì suy nghĩ. Khi bóng cô khuất khỏi tầm mắt, Hoàng quay bước trở vô nhà. Một tốp thợ đang làm việc. Kẻ lau chùi, người sơn quét. Hoàng muốn cho trong nhà sạch sẽ trước, ngoài mặt tiền để tính sau. Đồ cũ còn lại trong nhà đã cho đi hết. Tất cả những vật dụng chàng sẽ đem từ Sàigòn xuống. Hoàng muốn một căn nhà hoàn toàn mới từ trong ra ngoài.
Liễu Nhu về tới nhà bữa cơm trưa cũng vừa dọn lên. Vú Chín lại cằn nhằn:
- Chèn ơi, trời nắng như vầy mà cứ dang cái đầu trần đau cho mà coi.
- Rồi đàn bà con gái mà cứ ra ngồi cạnh bờ ao hoài coi chừng...
Liễu Nhu cười ngắt lời bà vú:
-...mắc đàng dưới phải hôn vú? Vú à, chừng nào vú mới bỏ được cái tật mê tín dị đoan đó hả vú? À, bữa nay con mới gặp cái con...ma làm con Lành chạy thục mạng tối hôm qua rồi. Vú biết hôn, con ma đó tên là...Hoàng!
nói xong Liễu Nhu cười giòn tan.
Vú Chín nghe vậy bèn hỏi tới. Liễu Nhu đem chuyện gặp chàng trai kể cho cả nhà nghe rồi kết luận:
- Kể ra con ma đó cũng không đến nỗi...dễ sợ lắm!
Vú Chín hứ cái cốc, mắng yêu:
- Thiệt tình. Chồng ngồng cái đầu rồi mà cứ như con nít, hổng sợ người ta cười.
Bây giờ bà nội mới xen vô:
- Nhu à, con gái phải cẩn thận mới được nhen cháu. Người lạ mình chưa biết gốc gác không nên gần gũi. Lỡ có bề gì thì ân hận.
- Nội à, cháu của nội lớn lắm rồi không ai ăn hiếp được đâu. Anh chàng này cháu thấy mặt mày không đến nỗi bất lương.
- Ừ dò sông dò biển dễ dò chớ lòng người khó đọ. Mình cứ cẩn thận là hơn.
Liễu Nhu dạ cho bà nội vui lòng rồi bắt qua chuyện khác.
Đang ngồi dưới bếp bắt bông đường lên những cái bánh men tròn, trắng xinh xinh thì con Lành chạy xuống kêu là trên nhà có khách hỏi cô Ba. Liễu Nhu lấy làm lạ nhưng cũng rửa tay sạch sẽ rồi đi lên nhà trên. Nhìn cái dáng cao cao ốm ốm của người thanh niên đang đứng quay lưng ngắm mấy bức tranh thêu trên tường, Liễu Nhu hơi ngờ ngợ. Đến chừng người đó quay lại thì cô kêu lên đầy ngạc nhiên:
- Ô, ông Hoàng!
Hoàng mỉm cười:
- Chào cô Nhu. À, xin cô làm ơn bỏ cái tiếng ông nặng nề đó được không? Nó làm tôi có cảm tưởng mình già ghê lắm. Mà tôi thì mới có hai mươi bảy cái xuân xanh mà thôi!
Liễu Nhu cũng cười:
- Dạ nếu...anh muốn. Mời anh Hoàng ngồi. Sao, căn nhà đã sửa sang xong chưa mà anh rảnh rỗi ghé đây chơi?
- Cũng sắp xong hoàn toàn rồi. Hôm nào mời cô Nhu ghé qua thăm cho biết.
Nghe lời mời Liễu Nhu mừng lắm. Vì từ hồi nào tới giờ nghe vú Chín kể lại cái thảm kịch năm xưa, trí tò mò bị kích thích dữ dội, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ dám làm một màn phiêu lưu một mình vô ngôi nhà đó. Bà nội và vú Chín còn cấm tuỵêt ba đứa nhỏ không được léo hánh tới gần. Họ nói căn nhà bỏ hoang lâu năm sợ có chuột bọ rắn rít rất nguy hiểm. Nhưng bây giờ thì khác, có chàng trẻ tuổi đẹp trai này hướng dẫn thì còn gì bằng. Vì vậy Liễu Nhu cười tươi rói:
- Dạ, tôi thì lúc nào cũng sẵn sàng.
Đang nói nàng bỗng ngưng ngang vì có tiếng tằng hắng của bà nội sau lưng. Liễu Nhu quay lại thấy bà thì lật đật chạy lại nắm tay, miệng líu lo:
- Nội à, đây là anh Hoàng. À, mà cũng là... con ma khiến con Lành chạy gần chết hôm trước đó.
Nói xong cô cười. Tiếng cười giòn, trong như thủy tinh. Bà lão lắc lắc cái đầu, mái tóc trắng như sương chép miệng:
- Thiệt là như con nít! Cậu Hoàng đừng chấp nhứt.
Hoàng lật đật đỡ lời:
- Dạ thưa bà cháu đâu dám. Cô Nhu nói giỡn càng vui. Cháu ở đây chưa quen ai. Hôm trước tình cờ gặp cô Nhu ngoài ao sen, bữa nay mạo muội tới thăm bà.
Bà lão đưa mắt quan sát ngầm chàng thanh niên. Rồi có lẽ thấy chàng ta không có vẻ họ Lưu tên Manh nên bà bèn phán:
- Ừ, bà con xa không bằng láng giềng gần. Rảnh rỗi cậu cứ tới chơi. Nhu à bà nội đi thăm bà Tư Tâm một chút. Tội nghiệp bả bị trúng gió mấy bữa nay.
Nói rồi bà đội cái khăn rằn lên đầu đi ra cửa. Hoàng nhìn theo rồi quay lại nói với Liễu Nhu:
- Bà nội cô có vẻ hiền lắm.
- Dạ bà nội tôi ăn chay trường. Nhu trả lời. Nhưng mà dễ hay khó cũng còn tùy trường hợp. Hôm mới gặp anh lần đầu, về kể lại, bà tôi nói phải coi chừng. Biết đâu anh thuộc thành phần...nguy hiểm! Không hiểu sao bữa nay...
Hoàng ngắt lời:
- Bữa nay bà thấy tôi dễ thương quá nên không cần coi chừng nữa phải không?
Hai người cùng cười. Nói chuyện một lát rồi Hoàng cũng từ giã ra về sau khi hẹn sẽ cho Liễu Nhu biết khi nào tới nhà chàng được. Trên đường về, Hoàng mỉm cười có vẻ hài lòng về mình lắm.
Tối hôm qua trời nóng quá, Liễu Nhu cứ trăn trở không ngon giấc nên dậy muộn. Ăn xong chén cháo đậu đen với tép chấy nàng xách giỏ sửa soạn ra nhà thím Hai Lầu. Vết thương của nó coi như đã lành. Vú Chín bắt phải đội nón lá, sợ cô bị trúng nắng. Liễu Nhu phụng phịu:
- Vú à, vú đừng coi con là con nít nữa có được không?
- Phải, phải. Bây giờ tập làm người lớn đi là vừa. Biết đâu sắp có người rước rồi đó.
Liễu Nhu dẩu mỏ:
- À ha. Vú lại muốn đuổi con đi nữa rồi há? Cho vú biết, con sẽ ở vậy săn sóc bà nội cho tới già luôn.
- Ừa, vú chống mắt lên chờ coi đây nè.
Bà vú nhìn Liễu Nhu âu yếm.
Nàng nguýt yêu bà vú một cái rồi đội cái nón lá đi ra nhà thím Hai Lầu. Thằng Hưng ngày nào cũng trông cô Ba tới, vì lần nào cô cũng đem cho nó một món gì đó. Mấy bữa nay cô còn đem một cuốn vần dạy nó tập đọc. Thím Hai nghèo quá đâu có tiền sắm quần áo, tập vở cho con tới trường. Nhiều khi đứng ngoài ngó vô lớp, thấy đám trẻ kia học nó thèm lắm. Cô Ba còn hứa nếu nó chịu khó học, mùa tựu trường năm tới cô sẽ mua sách vở cho nó tới trường đàng hoàng. Cô nói với thím Hai là nếu cứ để nó lêu lổng có ngày sanh hư.
xem tiếp phần 4
Thằng Hưng thấy Liễu Nhu thì nhăn mặt. Nó bị cô lau rửa vết thương mỗi ngày đau lắm. Nhưng mỗi lần rên rỉ thì má nó lại chưởi:
- Đáng đời cho mầy. Ai biểu mới nứt mắt đã bày đặt trộm cắp. Ông Hương mà bắt được, ổng đem đóng trăn thì tụi bây chết luôn cả đám!
Bữa nay mở băng ra, Liễu Nhu vui vẻ nói:
- Vết thương gần khô mặt rồi. Ít bữa nữa sẽ lành. Nhớ đừng có dại dột đi ăn cắp đồ nữa nghe không. Cô có đem cho mầy mấy cái bánh ít trần đây nè.
Thằng Hưng được ăn bánh mừng quá không còn thấy đau đớn gì nữa hết.
Thím Hai Lầu rơm rớm nước mắt nói:
- Thiệt mẹ con tui đội ơn cô suốt đời. Hổng có cô chắc thằng khỉ đột này chết queo rồi.
Liễu Nhu cười:
- Thôi chị nói chi tới chuyện ơn nghĩa. Tôi chỉ giúp chút đỉnh có đáng gì.
Nói rồi nàng từ giã mẹ con thím Hai Lầu. Giờ này mặt trời đã lên khỏi ngọn tre. Nhờ đi dưới hàng me keo nên không bị nắng. Độ mười phút sau thì Liễu Nhu theo con đường mòn tới ao sen. Cái ao nho nhỏ nằm trong đất làng, gần giáp ranh mặt sau nhà ông Hậu. Chỗ này rất yên tĩnh vì ít người dám léo hánh tới. Bên cạnh ao là một cây sung già, tàn lá sum suê. Dưới ao, sen do ai đó thả từ đời nào thi nhau nở hoa tỏa hương thơm ngát. Lẫn trong những đám cây dại mọc xung quanh bờ ao, Liễu Nhu đem vài thứ bông trong vườn nhà ra trồng cho thêm phần mỹ lệ. Nàng thích ra đây ngồi dưới gốc cây sung, khi thì đọc sách, khi thì chỉ ngồi đó ngắm những đám mây lãng đãng trên bầu trời, tai nghe tiếng chim hót trong vườn bên, thả hồn phiêu du...
Bữa nay, cũng như thường lệ, Liễu Nhu ngồi xuống gốc cây, đưa mắt nhìn một vòng cái thế giới mà từ lâu nàng đã tự coi là của riêng mình. Bên kia bờ, mấy bụi vạn thọ vàng rực rỡ đang cười cợt với đám mồng gà đỏ thiệt vui mắt. Đám bông móng tay đủ màu hồng, trắng, tím cũng đâu chịu thua, thi nhau khoe sắc thắm. Mấy con bướm xí xọn đuổi bắt nhau, đôi cánh chấp chới trong nắng vàng. Con chim chìa vôi đậu trên cây sậy ốm yếu, đong đưa, liếc mắt nhìn Liễu Nhu rồi hót lên một tràng như muốn chào hỏi khiến nàng bật cười. Con chim nhún mình cất cánh bay đi...Cái không khí tĩnh lặng, thơm tho khiến Liễu Nhu cảm thấy tâm hồn nhẹ nhõm, yêu đời. Tựa lưng vào gốc cây, nàng cầm quyển truyện lật ra đọc tiếp. Câu chuyện hấp dẫn khiến Liễu Nhu không thể rời mắt khỏi quyển sách...
Không biết bao nhiêu lâu, bỗng nhiên nàng có cảm giác nhột nhạt rất lạ lùng. Ngước mắt nhìn lên không thấy gì, Liễu Nhu hơi rờn rợn tự nhủ không lẽ có...ma thiệt? Nghĩ tới ma, nàng hơi quay đầu ngó về hướng cổng sau căn biệt thự cách đó độ hai chục thước. Liễu Nhu giựt mình suýt đánh rơi quyển sách đang cầm trong tay. Đứng tựa lưng vào cánh cổng là một chàng thanh niên, hai tay khoanh trước ngực đang đưa mắt nhìn nàng chăm chú. Thấy Liễu Nhu đã ngó thấy mình, chàng ta hơi nhếch môi cười, rồi thong thả tiến lại gần cô gái. Liễu Nhu đã lấy lại bình tĩnh, đưa mắt quan sát chàng lạ mặt. Anh chàng trạc độ hai mươi ngoài. Dong dỏng cao, mày thanh mắt sáng, nước da rám nắng như người thường chơi thể thao. Anh ta mặc quần tây màu nâu nhạt, áo sơ mi ngắn tay màu vỏ trứng bỏ trong quần. Chân đi đôi săng đan da màu nâu sậm. Liễu Nhu nhủ thầm: Không tệ! Dừng lại cách cô gái độ ba thước, anh chàng gật đầu:
- Chào cô. Tôi là Hoàng. Hân hạnh được biết cô...a...
- Tôi tên Liễu Nhu. Nàng trả lời mắt không rời khuôn mặt chàng thanh niên.
Hoàng kêu lên thích thú:
- Ô, tên cô đẹp quá. Đẹp như...người.
Đôi má Liễu Nhu hơi hồng lên:
- Ông khen quá lời
Rồi cô nhìn về hướng căn nhà hoang.
- À mà hình như ông...từ trong đó đi ra phải không?
Hoàng cũng quay nhìn ngôi nhà rồi thong thả trả lời:
- Phải, tôi đang mướn người sửa sang lại ngôi nhà cho sạch sẽ.
Liễu Nhu không dấu được sự tò mò:
- Ông...ông không sợ sao? Căn nhà...bỏ hoang từ lâu lắm rồi. Ở đây ai cũng sợ...
Hoàng nhìn cô gái, cười nửa miệng:
- Ai cũng sợ ma, chỉ trừ cô phải không? Nếu một cô gái dám ra đây ngồi một mình, tôi thân đàn ông đại trượng phu mà sợ ma thì...ẹ quá!
Nghe Hoàng tự xưng mình là đại trượng phu, Liễu Nhu bật cười:
- Ông nói có lý. Nhưng tối hôm qua ông đã làm cho đứa ở nhà tôi chạy vắt giò lên cổ đó.
Thấy nét mặt ngạc nhiên của Hoàng, cô giải thích:
- Đi ngang qua thấy có ánh đèn trong nhà, nó cứ đinh ninh là ma nên chạy thục mạng về nhà.
Hoàng nghe xong cũng cười rồi hỏi:
- Chắc cô Nhu cũng ở gần đây?
Liễu Nhu chỉ tay về hướng nhà mình:
- Tôi ở cách đây độ hai trăm thước thôi. À, mà ông mua lại căn nhà này sao?
Hoàng trả lời mơ hồ:
- À, nhà này của một người bà con. Tôi ở Saigòn, chỉ thỉnh thoảng mới về đây thôi. Thấy căn nhà đẹp mà bỏ hoang uổng quá nên tôi xin...à mua lại. Khi nào chán không khí ồn ào, bụi bậm ở Đô Thành, về đây thở không khí trong lành cũng tốt. Đứng xa nhìn cái cảnh cô ngồi đọc sách dưới gốc cây, bên ao sen, có hoa thơm bướm lượn thiệt đẹp không thua gì một bức tranh.
Nghe anh chàng tả cảnh mê ly rùng rợn quá Liễu Nhu đâm mắc cỡ, cầm cái túi xách lên nói:
- Thôi trưa rồi tôi phải về kẻo bà nội tôi chờ cơm lại quở. Nhà tôi là căn nhà nền đúc có trồng hai cây cau lửa ở trước cổng. Khi nào rảnh mời ông lại chơi.
Hoàng nói vội như muốn níu kéo cô gái lại:
- Khoan đã. Cô Nhu phải giải thích cho tôi hiểu thêm một chút. Cây cau thì tôi thấy đã nhiều, nhưng cây cau lửa thì chưa bao giờ. Chắc khi có người tới gần nó phun...lửa phải không?
Liễu Nhu không nhịn được cười:
- Trời ơi, nếu hai cây cau biết phun lửa như ông nói thì căn nhà của chúng tôi cháy thành tro từ tám kiếp rồi! Kêu là lửa vì những cái mo cau ốp vô thân cây màu đỏ như lửa. Cũng như tên dừa lửa là vì trái dừa màu đỏ thay vì màu xanh. Thôi tôi phải đi đây. Về trễ là bị rầy đó.
Nhìn theo sau tấm lưng yểu điệu của cô gái, anh chàng tên Hoàng gật gù cái đầu, vẻ mặt bỗng đổi thành đăm chiêu như có điều gì suy nghĩ. Khi bóng cô khuất khỏi tầm mắt, Hoàng quay bước trở vô nhà. Một tốp thợ đang làm việc. Kẻ lau chùi, người sơn quét. Hoàng muốn cho trong nhà sạch sẽ trước, ngoài mặt tiền để tính sau. Đồ cũ còn lại trong nhà đã cho đi hết. Tất cả những vật dụng chàng sẽ đem từ Sàigòn xuống. Hoàng muốn một căn nhà hoàn toàn mới từ trong ra ngoài.
Liễu Nhu về tới nhà bữa cơm trưa cũng vừa dọn lên. Vú Chín lại cằn nhằn:
- Chèn ơi, trời nắng như vầy mà cứ dang cái đầu trần đau cho mà coi.
- Rồi đàn bà con gái mà cứ ra ngồi cạnh bờ ao hoài coi chừng...
Liễu Nhu cười ngắt lời bà vú:
-...mắc đàng dưới phải hôn vú? Vú à, chừng nào vú mới bỏ được cái tật mê tín dị đoan đó hả vú? À, bữa nay con mới gặp cái con...ma làm con Lành chạy thục mạng tối hôm qua rồi. Vú biết hôn, con ma đó tên là...Hoàng!
nói xong Liễu Nhu cười giòn tan.
Vú Chín nghe vậy bèn hỏi tới. Liễu Nhu đem chuyện gặp chàng trai kể cho cả nhà nghe rồi kết luận:
- Kể ra con ma đó cũng không đến nỗi...dễ sợ lắm!
Vú Chín hứ cái cốc, mắng yêu:
- Thiệt tình. Chồng ngồng cái đầu rồi mà cứ như con nít, hổng sợ người ta cười.
Bây giờ bà nội mới xen vô:
- Nhu à, con gái phải cẩn thận mới được nhen cháu. Người lạ mình chưa biết gốc gác không nên gần gũi. Lỡ có bề gì thì ân hận.
- Nội à, cháu của nội lớn lắm rồi không ai ăn hiếp được đâu. Anh chàng này cháu thấy mặt mày không đến nỗi bất lương.
- Ừ dò sông dò biển dễ dò chớ lòng người khó đọ. Mình cứ cẩn thận là hơn.
Liễu Nhu dạ cho bà nội vui lòng rồi bắt qua chuyện khác.
Đang ngồi dưới bếp bắt bông đường lên những cái bánh men tròn, trắng xinh xinh thì con Lành chạy xuống kêu là trên nhà có khách hỏi cô Ba. Liễu Nhu lấy làm lạ nhưng cũng rửa tay sạch sẽ rồi đi lên nhà trên. Nhìn cái dáng cao cao ốm ốm của người thanh niên đang đứng quay lưng ngắm mấy bức tranh thêu trên tường, Liễu Nhu hơi ngờ ngợ. Đến chừng người đó quay lại thì cô kêu lên đầy ngạc nhiên:
- Ô, ông Hoàng!
Hoàng mỉm cười:
- Chào cô Nhu. À, xin cô làm ơn bỏ cái tiếng ông nặng nề đó được không? Nó làm tôi có cảm tưởng mình già ghê lắm. Mà tôi thì mới có hai mươi bảy cái xuân xanh mà thôi!
Liễu Nhu cũng cười:
- Dạ nếu...anh muốn. Mời anh Hoàng ngồi. Sao, căn nhà đã sửa sang xong chưa mà anh rảnh rỗi ghé đây chơi?
- Cũng sắp xong hoàn toàn rồi. Hôm nào mời cô Nhu ghé qua thăm cho biết.
Nghe lời mời Liễu Nhu mừng lắm. Vì từ hồi nào tới giờ nghe vú Chín kể lại cái thảm kịch năm xưa, trí tò mò bị kích thích dữ dội, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ dám làm một màn phiêu lưu một mình vô ngôi nhà đó. Bà nội và vú Chín còn cấm tuỵêt ba đứa nhỏ không được léo hánh tới gần. Họ nói căn nhà bỏ hoang lâu năm sợ có chuột bọ rắn rít rất nguy hiểm. Nhưng bây giờ thì khác, có chàng trẻ tuổi đẹp trai này hướng dẫn thì còn gì bằng. Vì vậy Liễu Nhu cười tươi rói:
- Dạ, tôi thì lúc nào cũng sẵn sàng.
Đang nói nàng bỗng ngưng ngang vì có tiếng tằng hắng của bà nội sau lưng. Liễu Nhu quay lại thấy bà thì lật đật chạy lại nắm tay, miệng líu lo:
- Nội à, đây là anh Hoàng. À, mà cũng là... con ma khiến con Lành chạy gần chết hôm trước đó.
Nói xong cô cười. Tiếng cười giòn, trong như thủy tinh. Bà lão lắc lắc cái đầu, mái tóc trắng như sương chép miệng:
- Thiệt là như con nít! Cậu Hoàng đừng chấp nhứt.
Hoàng lật đật đỡ lời:
- Dạ thưa bà cháu đâu dám. Cô Nhu nói giỡn càng vui. Cháu ở đây chưa quen ai. Hôm trước tình cờ gặp cô Nhu ngoài ao sen, bữa nay mạo muội tới thăm bà.
Bà lão đưa mắt quan sát ngầm chàng thanh niên. Rồi có lẽ thấy chàng ta không có vẻ họ Lưu tên Manh nên bà bèn phán:
- Ừ, bà con xa không bằng láng giềng gần. Rảnh rỗi cậu cứ tới chơi. Nhu à bà nội đi thăm bà Tư Tâm một chút. Tội nghiệp bả bị trúng gió mấy bữa nay.
Nói rồi bà đội cái khăn rằn lên đầu đi ra cửa. Hoàng nhìn theo rồi quay lại nói với Liễu Nhu:
- Bà nội cô có vẻ hiền lắm.
- Dạ bà nội tôi ăn chay trường. Nhu trả lời. Nhưng mà dễ hay khó cũng còn tùy trường hợp. Hôm mới gặp anh lần đầu, về kể lại, bà tôi nói phải coi chừng. Biết đâu anh thuộc thành phần...nguy hiểm! Không hiểu sao bữa nay...
Hoàng ngắt lời:
- Bữa nay bà thấy tôi dễ thương quá nên không cần coi chừng nữa phải không?
Hai người cùng cười. Nói chuyện một lát rồi Hoàng cũng từ giã ra về sau khi hẹn sẽ cho Liễu Nhu biết khi nào tới nhà chàng được. Trên đường về, Hoàng mỉm cười có vẻ hài lòng về mình lắm.
Tối hôm qua trời nóng quá, Liễu Nhu cứ trăn trở không ngon giấc nên dậy muộn. Ăn xong chén cháo đậu đen với tép chấy nàng xách giỏ sửa soạn ra nhà thím Hai Lầu. Vết thương của nó coi như đã lành. Vú Chín bắt phải đội nón lá, sợ cô bị trúng nắng. Liễu Nhu phụng phịu:
- Vú à, vú đừng coi con là con nít nữa có được không?
- Phải, phải. Bây giờ tập làm người lớn đi là vừa. Biết đâu sắp có người rước rồi đó.
Liễu Nhu dẩu mỏ:
- À ha. Vú lại muốn đuổi con đi nữa rồi há? Cho vú biết, con sẽ ở vậy săn sóc bà nội cho tới già luôn.
- Ừa, vú chống mắt lên chờ coi đây nè.
Bà vú nhìn Liễu Nhu âu yếm.
Nàng nguýt yêu bà vú một cái rồi đội cái nón lá đi ra nhà thím Hai Lầu. Thằng Hưng ngày nào cũng trông cô Ba tới, vì lần nào cô cũng đem cho nó một món gì đó. Mấy bữa nay cô còn đem một cuốn vần dạy nó tập đọc. Thím Hai nghèo quá đâu có tiền sắm quần áo, tập vở cho con tới trường. Nhiều khi đứng ngoài ngó vô lớp, thấy đám trẻ kia học nó thèm lắm. Cô Ba còn hứa nếu nó chịu khó học, mùa tựu trường năm tới cô sẽ mua sách vở cho nó tới trường đàng hoàng. Cô nói với thím Hai là nếu cứ để nó lêu lổng có ngày sanh hư.
xem tiếp phần 4