Sau khi quan sát vết thương lần chót và dạy cho thằng Hưng học độ một tiếng, Liễu Nhu xách giỏ tà tà đi ra ao sen. Dưới cái nắng gay gắt, mấy bụi bông đứng gục đầu chịu trận xem rất thảm hại. Liễu Nhu lấy cái gáo cán dài làm bằng sọ dừa khô múc nước dưới ao lên tưới. Xong nàng tới ngồi dưới gốc cây sung thở ra khoan khoái. Chỗ này Liễu Nhu có trải một chiếc chiếu manh cũ nên ngồi không sợ dơ. Nàng lấy cuốn ‚Những Kẻ Khốn Nạn’ của nhà văn Hồ Biểu Chánh ra đọc. Ôi thôi, những mảnh đời khốn khó trong sách khiến nàng nhỏ không biết bao nhiêu là giọt lệ! Xem đây mới thấy đời mình may mắn quá! Cơn gió hiu hiu lau khô mấy giọt mồ hôi trên trán, nhưng cũng kéo sụp mí mắt của Liễu Nhu. Bàn tay cầm cuốn sách từ từ hạ xuống, cái đầu cũng từ từ nghẻo một bên tựa vô gốc sung già. Cô đã gởi hồn mình vào cơn mộng, đâu biết rằng có một chàng trai đang bước những bước rất nhẹ đến bên cô...
Sợ làm kinh động đến Liễu Nhu, Hoàng bước những bước thật khẽ khàng. Nhìn nàng thật trẻ thơ trong giấc ngủ bất chợt. Rèm mi đen khép nhẹ làm tăng nét trắng hồng của đôi gò má hây hây. Nàng mơ thấy gì mà cặp môi hồng như he hé cười? Vài lọn tóc đen nhánh phất phơ trước trán. Càng nhìn Liễu Nhu, Hoàng càng cảm thấy bất an trong lòng. Tuy đã ngoài hai mươi mà khuôn mặt cô gái còn toát ra đầy vẻ thơ ngây, trong sạch. Cái áo ba tít trắng in bông cúc vàng càng làm cô trẻ hơn. Bất giác chàng thả mắt nhìn ra xa, cặp lông mày cau lại. Hoàng tự hỏi không biết mình có nên tiến tới như đã dự định từ trước chăng? Tiếng kêu thảng thốt của Liễu Nhu kéo Hoàng về thực tại:
- Ô, té ra tôi ngủ gục từ nãy giờ mà không hay. Anh Hoàng, anh ra đây lâu chưa? Trời ơi, tôi ngủ chắc xấu như ma lem phải không? Liễu Nhu vừa hỏi vừa ngồi thẳng lên, đưa tay vuốt lạ mái tóc, cặp mắt lo ngại nhìn Hoàng. Trước cái sự lo lắng rất...đàn bà này, chàng không khỏi thấy vừa tức cười vừa thương hại, nhưng cố tình kéo dài thời gian trả lời cho cô nàng lên ruột chơi. Cuối cùng Hoàng nói:
- Không, lúc nãy tôi thấy cô...dễ thương lắm!
- Xí, anh nói vậy để tôi yên lòng mà thôi!
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong thâm tâm bỗng dưng Liễu Nhu thấy...vui vui. Nhứt là nhìn cái ánh mắt ranh mãnh và nụ cười nửa miệng của Hoàng khi nói chuyện với mình có cái gì rất thu hút. Hoàng bỗng nói:
- Thôi sẵn đây tôi mời cô Nhu vô nhà chơi luôn cho biết. Bữa nay coi như mọi chuyện sửa sang đã hoàn tất. Cô là người khách đầu tiên tôi mời vô nhà.
Vừa nghe chàng mời vô nhà chơi là Liễu Nhu đứng dậy cái rụp liền, mặt mày hớn hở:
- Vui quá. Tôi đợi cái ngày này lâu lắm rồi nha.
Cô vừa nói vừa cúi xuống dọn đồ vô túi xách rồi theo chân Hoàng đi vô vườn sau của ngôi biệt thự. Cả cánh cửa sau cũng đã được thay bằng cái mới. Liễu Nhu tò mò nhìn xung quanh. Trong vườn không thiếu cây ăn trái. Ổi, mận, xoài, chuối...Có cả một cây khế đang trổ những chùm bông tím nhạt ở góc vườn. Hai người đi theo một lối mòn bên hông nhà, quành ra phía trước bước lên mấy bực tam cấp để vô nhà. Mấy bức tường đã được sơn lại trắng bong. Bước vô là đụng ngay một bộ xa lông theo kiểu mới, sát trong tường là một cái tủ đứng dùng làm bàn thờ, bên trên có bày bộ lư hương, bình nhang và một khung hình của một người đàn ông còn rất trẻ. Bộ xa lông và tủ thờ đều làm bằng gỗ trắc, đánh vẹc ni bóng ngời. Hoàng nói tất cả đồ đạc chàng đều mua tận Sàigòn. Chàng nói thêm chỉ có phòng của chàng là có giường tủ, còn mấy phòng kia vẫn còn để trống, từ từ mới tính. Hiện nay chàng chỉ mướn một người đàn bà đứng tuổi, góa chồng về nấu cơm và săn sóc việc nhà cho chàng. Nhìn ánh mắc như dò hỏi của Liễu Nhu, Hoàng cười nói tôi biết cô nghĩ gì. Chị Tư này tôi nhờ người mướn tuốt dưới Mỹ Trà nên không biết gì về căn nhà này. Tôi hy vọng ở một thời gian không thấy gì...đặc biệt thì chị ta không có lý do gì mà sợ hết. Cô Nhu thấy có đúng không?
Liễu Nhu gật đầu:
- Anh nói phải. Chính tôi cũng đâu có tin lời thiên hạ đồn.
Hai người nói chuyện một lúc, chợt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường thấy đã gần mười hai giờ trưa, Liễu Nhu vội vàng từ giã Hoàng. Trên đường về cô nhớ lại những mẩu đối thoại với chàng trai lúc nãy. Thì ra thuở nhỏ anh ta ở Nam Vang, nhưng khi lớn lên được cha mẹ cho xuống học nội trú trường thầy dòng Tabert. Sau khi đậu Tú Tài chàng ra Hà Nội tiếp tục học trường Luật và đã tốt nghiệp cách đây nửa năm. Chàng muốn lập nghiệp luôn ở Sàigòn chớ không muốn trở về Nam Vang. Trong khi chưa bắt đầu hành nghề, chàng đi đó đây cho biết. Không ngờ khi về thăm người cô bà con dưới chợ, tình cờ thấy căn biệt thự này chàng thích liền. Chưa thân lắm nên Liễu Nhu không dám hỏi người bà con là ai. Trong bữa cơm, nghe những lời thuật lại của cô, vú Chín không khỏi chạnh lòng nghĩ đến chuyện xưa. Vú tự hỏi không biết mẹ con cô Cẩm Vân bây giờ ra sao?
Hôm sau dạy thằng Hưng xong, Liễu Nhu rủ nó ra ngoài ao tưới bông. Hai cô cháu vừa đi vừa nói chuyện. Gần tới nơi, nàng chợt nín ngang vì thoáng thấy có một người ngồi dưới gốc sung. Nhìn kỹ thì ra là Hoàng. Đợi hai người đi tới, chàng đứng lên nheo mắt nhìn Liễu Nhu:
- Ngạc nhiên lắm phải không? Sáng nay không có chuyện gì làm nên ra đây ngóng cô để nói chuyện cho vui. Không ngờ cô đã có bạn rồi.
Liễu Nhu cười:
- À đây là cháu Hưng. Chào chú Hoàng đi.
Thằng Hưng thấy người lạ hơi sợ nên nghe cô Nhu biểu, nó lật đật cúi đầu chào. Liễu Nhu nhờ nó đi tưới bông. Thằng nhỏ mừng quá chạy đi liền. Nàng rủ Hoàng ngồi xuống rồi kể chuyện thằng Hưng bị chó cắn cho chàng nghe. Nhìn nét mặt hồn nhiên của Liễu Nhu khi kể chuyện, lòng Hoàng chợt chùng xuống. Chàng thấy Nhu là một cô gái rất đáng yêu. Nhưng mà... Kể xong gia cảnh thằng Hưng Liễu Nhu kết luận:
- Anh thấy không, ở nhà quê nhiều người nghèo ghê lắm. Nhiều gia đình suốt đời chỉ có ăn mắm mút giòi. Cao lương mỹ vị là điều xa vời không bao giờ họ dám mơ ước tới. Những cái rất tầm thường đối với chúng ta, lại là những món cực kỳ xa xỉ đối với họ. Giống như bác Hai Hồi đó, bác ở trong một cái chòi lá nhỏ xíu tội nghiệp lắm! Bác lại bị cụt chưn đi đứng khó khăn. Anh còn không tưởng tượng được cái gia đình chú Ba Lâm ngoài vàm. Chú đông con mà nghèo đến nỗi, nhà chỉ có một cái áo lành lặn, đứa con gái nào cần đi ra ngoài thì mặc cái áo đó, những người ở nhà mặc áo rách vá chằng vá đụp không hà.
Kể xong cô thở dài sườn sượt!
Hoàng chăm chú nhìn Liễu Nhu, nói nhẹ:
- Ừ tội nghiệp thiệt. Nhưng nếu tin có số mạng thì chắc tại kiếp trước họ...
Liễu Nhu nguýt anh chàng một phát:
- Thôi đi. Anh còn chế nhạo người ta. Không có lòng nhơn từ chút nào!
Hoàng bật cười trước vẻ mặt hờn dỗi của cô gái:
- Xin lỗi, nói giỡn chút thôi. Bây giờ chuộc tội bằng cách nào đây xin cô nương cho kẻ hèn này biết.
Liễu Nhu cũng bật cười:
- Vậy mới được chớ. Nhìn bề ngoài anh đâu có vẻ là người ác. Còn cái chuyện giúp đỡ người là do mình tự nguyện. Tôi đâu có xúi anh được.
Hoàng hỏi Liễu Nhu, giọng hơi căng thẳng:
- Thí dụ sau này cô biết tôi là người xấu cô có...ghét tôi không?
Cô gái tròn mắt nhìn chàng rồi trả lời, giọng đầy chân thành:
- Nếu anh là người xấu thì tôi đã “cảm” thấy rồi. Linh tính tôi nhạy lắm đó.
Nghe Liễu Nhu trả lời, Hoàng kín đáo nén tiếng thở dài, nhưng cũng cảm thấy an tâm. Chàng cho cô biết ngày mai mình sẽ trở lên Saigòn một thời gian để lo công việc mở văn phòng Luật Sư.
Tự nhiên Liễu Nhu cảm thấy hơi hụt hẫng trước cái tin bất ngờ này. Cô buột miệng:
- Anh phải đi rồi sao? Chừng nào mới xuống đây lại?
Hoàng hơi mỉm cười trước cái phản ứng tự nhiên của Liễu Nhu:
- Cũng chưa biết chắc. Nhưng lên đó rồi chắc tôi sẽ nhớ...dưới này lắm.
- Nếu vậy anh phải mau mau trở xuống đây.
Nói xong Liễu Nhu mới biết mình hớ khi nhìn ánh mắt và nụ cười đầy ngụ ý của Hoàng. Cô đỏ mặt, lật đật nói tiếp:
- À...à... tôi chỉ vui miệng nói vậy thôi, anh đừng để ý. Phải lo cho công chuyện của anh trước. Còn về đây chơi chỉ là chuyện phụ.
Hoàng có vẻ thích thú trước sự bối rối của Liễu Nhu, chàng hỏi:
- À, khi tôi trở xuống, cô Nhu thích gì tôi sẽ đem về cho cô? Kẹo, chocolat hay gì khác? Tôi nói thiệt đó. Nếu về không có quà cho cô tôi sẽ ngại ghê lắm.
- Thiệt hả?
Mắt Liễu Nhu sáng lên:
- Nếu vậy tôi không khách sáo đâu đó. Anh đem về cho tôi một bọc kẹo là được rồi. Thuốc men đã có ba tôi lo.
- Thuốc men? Hoàng tỏ vẻ không hiểu, bộ nhà cô có ai bịnh hay sao?
- Không phải đâu, cô giải thích, thuốc là để cho mấy người nghèo bị bịnh. Đâu phải ai cũng có tiền mua thuốc. Nhiều khi họ uống bậy uống bạ còn nguy hiểm hơn. Thôi tôi đi về đây. Cơm nước xong tôi còn phải đi thăm thằng nhỏ con chú Tư Kiên. Nó tiêu chảy mấy bữa nay, tôi đã cho uống Dagénan mà chưa đứt hẳn. Ngày mai anh đi bình an nghen. Đừng quên mua kẹo cho tôi đó.
Nói xong Liễu Nhu kêu thằng Hưng, lúc đó đang dùng một nhánh tre thọc xuống nước chọc mấy con, ếch nhái, hai cô cháu chào Hưng rồi đi thẳng. Chàng đứng đó, bất động nhìn theo Liễu Nhu, cái cô gái lạ lùng đã đem đến cho chàng hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Hoàng gọi thầm Liễu Nhu...Liễu Nhu...Cái tên êm dịu lạ thường. Liệu mình có đành lòng?...Chàng cúi đầu đếm từng bước trở về ngôi nhà im vắng. Đứng trước bàn thờ, chàng đốt một nén hương rồi nhìn tấm ảnh của người trên đó khấn thầm:
- Ba, xin ba giúp con thêm can đảm. Càng ngày con càng thấy lòng mình mềm yếu. Con không bao giờ quên được những ngày tháng khổ đau của mẹ. Xin ba giúp con.
Đứng trước chân dung của cha, Hoàng tạm quên đi được nét duyên dáng, sự hồn nhiên đáng yêu của Liễu Nhu để chỉ nghĩ đến mục đích của mình. Chàng nhứt định phải thắng, phải thắng...
Xem tiếp 5
Sợ làm kinh động đến Liễu Nhu, Hoàng bước những bước thật khẽ khàng. Nhìn nàng thật trẻ thơ trong giấc ngủ bất chợt. Rèm mi đen khép nhẹ làm tăng nét trắng hồng của đôi gò má hây hây. Nàng mơ thấy gì mà cặp môi hồng như he hé cười? Vài lọn tóc đen nhánh phất phơ trước trán. Càng nhìn Liễu Nhu, Hoàng càng cảm thấy bất an trong lòng. Tuy đã ngoài hai mươi mà khuôn mặt cô gái còn toát ra đầy vẻ thơ ngây, trong sạch. Cái áo ba tít trắng in bông cúc vàng càng làm cô trẻ hơn. Bất giác chàng thả mắt nhìn ra xa, cặp lông mày cau lại. Hoàng tự hỏi không biết mình có nên tiến tới như đã dự định từ trước chăng? Tiếng kêu thảng thốt của Liễu Nhu kéo Hoàng về thực tại:
- Ô, té ra tôi ngủ gục từ nãy giờ mà không hay. Anh Hoàng, anh ra đây lâu chưa? Trời ơi, tôi ngủ chắc xấu như ma lem phải không? Liễu Nhu vừa hỏi vừa ngồi thẳng lên, đưa tay vuốt lạ mái tóc, cặp mắt lo ngại nhìn Hoàng. Trước cái sự lo lắng rất...đàn bà này, chàng không khỏi thấy vừa tức cười vừa thương hại, nhưng cố tình kéo dài thời gian trả lời cho cô nàng lên ruột chơi. Cuối cùng Hoàng nói:
- Không, lúc nãy tôi thấy cô...dễ thương lắm!
- Xí, anh nói vậy để tôi yên lòng mà thôi!
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong thâm tâm bỗng dưng Liễu Nhu thấy...vui vui. Nhứt là nhìn cái ánh mắt ranh mãnh và nụ cười nửa miệng của Hoàng khi nói chuyện với mình có cái gì rất thu hút. Hoàng bỗng nói:
- Thôi sẵn đây tôi mời cô Nhu vô nhà chơi luôn cho biết. Bữa nay coi như mọi chuyện sửa sang đã hoàn tất. Cô là người khách đầu tiên tôi mời vô nhà.
Vừa nghe chàng mời vô nhà chơi là Liễu Nhu đứng dậy cái rụp liền, mặt mày hớn hở:
- Vui quá. Tôi đợi cái ngày này lâu lắm rồi nha.
Cô vừa nói vừa cúi xuống dọn đồ vô túi xách rồi theo chân Hoàng đi vô vườn sau của ngôi biệt thự. Cả cánh cửa sau cũng đã được thay bằng cái mới. Liễu Nhu tò mò nhìn xung quanh. Trong vườn không thiếu cây ăn trái. Ổi, mận, xoài, chuối...Có cả một cây khế đang trổ những chùm bông tím nhạt ở góc vườn. Hai người đi theo một lối mòn bên hông nhà, quành ra phía trước bước lên mấy bực tam cấp để vô nhà. Mấy bức tường đã được sơn lại trắng bong. Bước vô là đụng ngay một bộ xa lông theo kiểu mới, sát trong tường là một cái tủ đứng dùng làm bàn thờ, bên trên có bày bộ lư hương, bình nhang và một khung hình của một người đàn ông còn rất trẻ. Bộ xa lông và tủ thờ đều làm bằng gỗ trắc, đánh vẹc ni bóng ngời. Hoàng nói tất cả đồ đạc chàng đều mua tận Sàigòn. Chàng nói thêm chỉ có phòng của chàng là có giường tủ, còn mấy phòng kia vẫn còn để trống, từ từ mới tính. Hiện nay chàng chỉ mướn một người đàn bà đứng tuổi, góa chồng về nấu cơm và săn sóc việc nhà cho chàng. Nhìn ánh mắc như dò hỏi của Liễu Nhu, Hoàng cười nói tôi biết cô nghĩ gì. Chị Tư này tôi nhờ người mướn tuốt dưới Mỹ Trà nên không biết gì về căn nhà này. Tôi hy vọng ở một thời gian không thấy gì...đặc biệt thì chị ta không có lý do gì mà sợ hết. Cô Nhu thấy có đúng không?
Liễu Nhu gật đầu:
- Anh nói phải. Chính tôi cũng đâu có tin lời thiên hạ đồn.
Hai người nói chuyện một lúc, chợt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường thấy đã gần mười hai giờ trưa, Liễu Nhu vội vàng từ giã Hoàng. Trên đường về cô nhớ lại những mẩu đối thoại với chàng trai lúc nãy. Thì ra thuở nhỏ anh ta ở Nam Vang, nhưng khi lớn lên được cha mẹ cho xuống học nội trú trường thầy dòng Tabert. Sau khi đậu Tú Tài chàng ra Hà Nội tiếp tục học trường Luật và đã tốt nghiệp cách đây nửa năm. Chàng muốn lập nghiệp luôn ở Sàigòn chớ không muốn trở về Nam Vang. Trong khi chưa bắt đầu hành nghề, chàng đi đó đây cho biết. Không ngờ khi về thăm người cô bà con dưới chợ, tình cờ thấy căn biệt thự này chàng thích liền. Chưa thân lắm nên Liễu Nhu không dám hỏi người bà con là ai. Trong bữa cơm, nghe những lời thuật lại của cô, vú Chín không khỏi chạnh lòng nghĩ đến chuyện xưa. Vú tự hỏi không biết mẹ con cô Cẩm Vân bây giờ ra sao?
Hôm sau dạy thằng Hưng xong, Liễu Nhu rủ nó ra ngoài ao tưới bông. Hai cô cháu vừa đi vừa nói chuyện. Gần tới nơi, nàng chợt nín ngang vì thoáng thấy có một người ngồi dưới gốc sung. Nhìn kỹ thì ra là Hoàng. Đợi hai người đi tới, chàng đứng lên nheo mắt nhìn Liễu Nhu:
- Ngạc nhiên lắm phải không? Sáng nay không có chuyện gì làm nên ra đây ngóng cô để nói chuyện cho vui. Không ngờ cô đã có bạn rồi.
Liễu Nhu cười:
- À đây là cháu Hưng. Chào chú Hoàng đi.
Thằng Hưng thấy người lạ hơi sợ nên nghe cô Nhu biểu, nó lật đật cúi đầu chào. Liễu Nhu nhờ nó đi tưới bông. Thằng nhỏ mừng quá chạy đi liền. Nàng rủ Hoàng ngồi xuống rồi kể chuyện thằng Hưng bị chó cắn cho chàng nghe. Nhìn nét mặt hồn nhiên của Liễu Nhu khi kể chuyện, lòng Hoàng chợt chùng xuống. Chàng thấy Nhu là một cô gái rất đáng yêu. Nhưng mà... Kể xong gia cảnh thằng Hưng Liễu Nhu kết luận:
- Anh thấy không, ở nhà quê nhiều người nghèo ghê lắm. Nhiều gia đình suốt đời chỉ có ăn mắm mút giòi. Cao lương mỹ vị là điều xa vời không bao giờ họ dám mơ ước tới. Những cái rất tầm thường đối với chúng ta, lại là những món cực kỳ xa xỉ đối với họ. Giống như bác Hai Hồi đó, bác ở trong một cái chòi lá nhỏ xíu tội nghiệp lắm! Bác lại bị cụt chưn đi đứng khó khăn. Anh còn không tưởng tượng được cái gia đình chú Ba Lâm ngoài vàm. Chú đông con mà nghèo đến nỗi, nhà chỉ có một cái áo lành lặn, đứa con gái nào cần đi ra ngoài thì mặc cái áo đó, những người ở nhà mặc áo rách vá chằng vá đụp không hà.
Kể xong cô thở dài sườn sượt!
Hoàng chăm chú nhìn Liễu Nhu, nói nhẹ:
- Ừ tội nghiệp thiệt. Nhưng nếu tin có số mạng thì chắc tại kiếp trước họ...
Liễu Nhu nguýt anh chàng một phát:
- Thôi đi. Anh còn chế nhạo người ta. Không có lòng nhơn từ chút nào!
Hoàng bật cười trước vẻ mặt hờn dỗi của cô gái:
- Xin lỗi, nói giỡn chút thôi. Bây giờ chuộc tội bằng cách nào đây xin cô nương cho kẻ hèn này biết.
Liễu Nhu cũng bật cười:
- Vậy mới được chớ. Nhìn bề ngoài anh đâu có vẻ là người ác. Còn cái chuyện giúp đỡ người là do mình tự nguyện. Tôi đâu có xúi anh được.
Hoàng hỏi Liễu Nhu, giọng hơi căng thẳng:
- Thí dụ sau này cô biết tôi là người xấu cô có...ghét tôi không?
Cô gái tròn mắt nhìn chàng rồi trả lời, giọng đầy chân thành:
- Nếu anh là người xấu thì tôi đã “cảm” thấy rồi. Linh tính tôi nhạy lắm đó.
Nghe Liễu Nhu trả lời, Hoàng kín đáo nén tiếng thở dài, nhưng cũng cảm thấy an tâm. Chàng cho cô biết ngày mai mình sẽ trở lên Saigòn một thời gian để lo công việc mở văn phòng Luật Sư.
Tự nhiên Liễu Nhu cảm thấy hơi hụt hẫng trước cái tin bất ngờ này. Cô buột miệng:
- Anh phải đi rồi sao? Chừng nào mới xuống đây lại?
Hoàng hơi mỉm cười trước cái phản ứng tự nhiên của Liễu Nhu:
- Cũng chưa biết chắc. Nhưng lên đó rồi chắc tôi sẽ nhớ...dưới này lắm.
- Nếu vậy anh phải mau mau trở xuống đây.
Nói xong Liễu Nhu mới biết mình hớ khi nhìn ánh mắt và nụ cười đầy ngụ ý của Hoàng. Cô đỏ mặt, lật đật nói tiếp:
- À...à... tôi chỉ vui miệng nói vậy thôi, anh đừng để ý. Phải lo cho công chuyện của anh trước. Còn về đây chơi chỉ là chuyện phụ.
Hoàng có vẻ thích thú trước sự bối rối của Liễu Nhu, chàng hỏi:
- À, khi tôi trở xuống, cô Nhu thích gì tôi sẽ đem về cho cô? Kẹo, chocolat hay gì khác? Tôi nói thiệt đó. Nếu về không có quà cho cô tôi sẽ ngại ghê lắm.
- Thiệt hả?
Mắt Liễu Nhu sáng lên:
- Nếu vậy tôi không khách sáo đâu đó. Anh đem về cho tôi một bọc kẹo là được rồi. Thuốc men đã có ba tôi lo.
- Thuốc men? Hoàng tỏ vẻ không hiểu, bộ nhà cô có ai bịnh hay sao?
- Không phải đâu, cô giải thích, thuốc là để cho mấy người nghèo bị bịnh. Đâu phải ai cũng có tiền mua thuốc. Nhiều khi họ uống bậy uống bạ còn nguy hiểm hơn. Thôi tôi đi về đây. Cơm nước xong tôi còn phải đi thăm thằng nhỏ con chú Tư Kiên. Nó tiêu chảy mấy bữa nay, tôi đã cho uống Dagénan mà chưa đứt hẳn. Ngày mai anh đi bình an nghen. Đừng quên mua kẹo cho tôi đó.
Nói xong Liễu Nhu kêu thằng Hưng, lúc đó đang dùng một nhánh tre thọc xuống nước chọc mấy con, ếch nhái, hai cô cháu chào Hưng rồi đi thẳng. Chàng đứng đó, bất động nhìn theo Liễu Nhu, cái cô gái lạ lùng đã đem đến cho chàng hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Hoàng gọi thầm Liễu Nhu...Liễu Nhu...Cái tên êm dịu lạ thường. Liệu mình có đành lòng?...Chàng cúi đầu đếm từng bước trở về ngôi nhà im vắng. Đứng trước bàn thờ, chàng đốt một nén hương rồi nhìn tấm ảnh của người trên đó khấn thầm:
- Ba, xin ba giúp con thêm can đảm. Càng ngày con càng thấy lòng mình mềm yếu. Con không bao giờ quên được những ngày tháng khổ đau của mẹ. Xin ba giúp con.
Đứng trước chân dung của cha, Hoàng tạm quên đi được nét duyên dáng, sự hồn nhiên đáng yêu của Liễu Nhu để chỉ nghĩ đến mục đích của mình. Chàng nhứt định phải thắng, phải thắng...
Xem tiếp 5